Sắc Hoa Hồng Và Sự Thiêng Liêng Ngày Lễ Vu Lan

Trôi qua như từng cơn gió, thời gian không bao giờ ngừng lại và cũng như sự thử thách của cuộc đời, ký ức của mỗi con người lại rộn lên trong tim khi ta suy nghĩ về nó… 

Cứ mỗi lần đến đại lễ Vu Lan, bất chợt trong lòng tôi lại bâng khuâng nhiều cảm xúc đến khó tả,…

Và, phải chăng đâu đó tại những tháng ngày mệt mỏi trong cuộc đời, ta cần hơn những giây phút này để dừng lại, nhớ về đấng sinh thành và học cách quan tâm, trân trọng hơn Người đã dành trọn cả cuộc đời để yêu thương, hy sinh vì ta.

♥ ஜ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆ஜ ♥

Tạo hóa ban cho chúng ta đôi mắt, để lúc đôi mắt ấy mở ra, là lúc ta chứng kiến được tất cả mọi thứ xung quanh; vẽ nên bức tranh tổng thể về những gì đang diễn ra trong cuộc sống.

Thế nhưng, cái cách mà chúng ta nhắm mắt lại chiêm nghiệm, đó mới là cách chúng ta thực sự chạm vào những khoảng thẩm sâu trong tâm hồn, gợi mở những điều chân thật không tài nào giấu diếm.

Nhắm mắt lại, để tiềm thức tự thốt lên những điều thổn thức:

Mẹ à, con nhớ,…

Nhắm mắt lại nhé, để con có thể nhớ từng hành trang con vào đời, từng chặng đường bé thơ con rong ruổi cùng mẹ,…

Nhắm mắt lại nhé, để con hồi tưởng về bàn tay bảo bọc của mẹ, cách mẹ nâng niu và tự hào khi con làm được một điều gì tốt…

Nhắm mắt lại nhé, để con có thể nếm được nỗi nhọc nhằn của mẹ, đã bao lần vì con mà phải chịu nhiều áp lực, vất vả …

Nhắm mắt lại nhé, để con hiểu thấu sự âm thầm và lặng lẽ của mẹ, bao giờ cũng chỉ biết khóc một mình, ở bên cạnh và hy sinh vì con…

Nhắm mắt lại nhé, để con sống trọn trong tình yêu thương của mẹ, vì con biết trên đời này không một điều gì ấm áp và thiêng liêng bằng trái tim của một người mẹ .. Và vì, con không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giọt yêu thương nào dù chỉ là nhỏ nhất.

♥ ஜ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆ஜ ♥

Vừa rồi, con có xem một đoạn clip: “Mẹ tôi là một người nói dối” , con đã khóc đấy mẹ ạ, … Rồi bất chợt nhắm đôi mắt lại, con nhận ra: À, thì ra ngày xưa mẹ cũng nói dối con nhiều lắm.

Những ngày thiếu thốn, con nhớ rõ là mẹ chưa ăn gì, thế mà mẹ cứ luôn bảo rằng: “Mẹ no rồi” hay “Mẹ không thích ăn món này,…” để nhường cho con.

Trời thì lạnh, nhưng mẹ chỉ mua áo ấm cho con, rồi bảo: “Con còn nhỏ, phải giữ ấm để luôn khỏe, mẹ lớn rồi mẹ chẳng thấy lạnh gì đâu”… Lúc nào cũng là lý do con còn nhỏ, mẹ thì lớn rồi…

Rõ ràng là con thấy mẹ ho rất nhiều, nhìn sắc mặt mẹ tái nhợt thế kia, vậy mà bao giờ mẹ cũng ráng làm này làm kia đến tận khuya. Lúc nào con hỏi mẹ cũng nói “Mẹ không sao đâu, mẹ không mệt, mẹ không buồn ngủ,…”. Giận mẹ thật đấy!

Có lần mẹ khiêng đồ nặng, con thấy mẹ nhăn mặt và bỏ đồ xuống rồi đấm đấm tay sau lưng. Con chạy lại và hỏi mẹ đau hả mẹ, để con phụ mẹ nha, thì mẹ lại nói: “Đâu có, mẹ mỏi chân nghỉ tí thôi chứ đau gì, mẹ khỏe lắm, …” Bao giờ mẹ cũng tỏ vẻ cứng cỏi như thế!

Để rồi sau từng khoảng lặng, con rơi vào thực tại với vòng xoáy của thời gian; đôi mắt con không thể nhắm lại mãi để cứ chìm sâu trong tiềm thức mà mơ mộng.

Đôi mắt con lại phải một lần nữa mở ra để đối diện với thực tại, để đau đớn khi hiểu ra rằng con đang dần mất mát những gì.

Có lẽ mỗi người trong chúng ta ai cũng biết rằng mẹ từng nói dối mình như thế. Nhưng dù cho bản thân có từng giận mẹ, ta cũng thừa biết rằng mẹ làm vậy tất cả chỉ vì muốn đem những điều tốt nhất cho ta.

Tôi chỉ muốn cài lên ngực áo đóa hồng đỏ thắm

Bông hồng là sự biểu trưng cho tình yêu thương, ngát hương và cao quý. Trong ngày đại lễ báo hiếu, đóa hồng thể hiện sự biết ơn và lòng hiếu kính của ta đối với đấng sinh thành.

Bông hồng đỏ tượng trưng cho sự vẹn nguyên, sự may mắn khi còn cả cha lẫn mẹ.

Những ai mất mẹ còn cha hoặc mất cha còn mẹ sẽ được cài hoa phớt hồng.

Bông  hồng trắng tượng trưng cho sự xót thương và mất mát, nó được cài lên ngực áo những người mất cha lẫn mẹ.

Mỗi năm, hòa vào dòng người trong đại lễ vu lan, được cài trên ngực áo đóa hồng đỏ thắm, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc, nhưng cũng nghẹn ngào khi nhìn thấy sự rưng rưng, giọt nước mắt của những người cài trên mình đóa hồng màu trắng…

Có lẽ, tôi cảm nhận được sự trống trải, thấm thía được nỗi buồn day dứt khựng lại đâu đó trong ánh mắt họ – những người con đang phải lẳng lặng nhìn xuống cánh hoa màu trắng chơ vơ trên ngực áo của mình

Tiết hiếu hạnh, mỗi người đeo trên ngực áo mình một sắc hồng với những cảm xúc khác nhau, nhưng tôi cảm nhận được việc ngân đọng trong tim mỗi người lời nhắc nhở:

“Xin đừng làm cha mẹ buồn lòng, xin đừng để cánh hồng nhạt phai.”

Mùa thu cùng những “giọt mưa” ngày đại lễ Vu Lan

Khí trời se lạnh cùng cảnh vật như nhuộm sắc màu u sầu, mùa thu với sự dịu dàng e ấp luôn khiến con người ta dạt dào nhiều cảm xúc đến thế.

Trùng hợp thế nào, mùa lễ vu lan cũng rơi vào những tháng ngày mùa thu. Điều đó gần như là một sự sắp đặt đầy tinh tế và hợp lý. Bởi khung cảnh trong ngày đại lễ giống như những gì mà mùa thu đem đến.

Vòng quanh đâu đó trong tâm trí tôi là những buổi chiều thương nhớ với mặt hồ yên ả, với những tâm hồn đang dạo bước nhẹ nhàng cùng những cảnh vật gây xuyến xao lòng người.

Và, mùa thu còn gợi đến hình ảnh những cơn mưa lao xao, đượm chút buồn…

Những cơn mưa rào mùa thu chợt đến … rồi chợt đi:

Như gợi lên những dòng lệ mặn mà cha mẹ đã rơi xuống

Như những giọt nước mắt thoáng chút nuối tiếc, thoáng chút xót xa của những người con trong ngày đại lễ vu lan. 

Khoảnh khắc những “giọt mưa” ngày lễ vu lan rơi xuống, nhạt nhòa trên mặt mỗi người đã chực trào trong tôi khát khao được đền ơn, gợi dậy trong tôi mong muốn được chạy về quây quần bên cạnh mẹ cha.

Lễ vu lan đến vào ngày rằm tháng bảy mỗi năm, với nhiều ý nghĩa mang lại, nó như nhắc nhở chúng ta về lòng hiếu thuận, giúp ta nhận ra được sự thiêng liêng và vô giá đang ẩn sâu trong lòng mỗi người.

Và nếu như những điều quý báu ấy vẫn còn đang hiện hữu bên cạnh bạn, tôi xin bạn hãy nghiêng lòng mình để sẻ chia, để thấu hiểu và làm ngay những điều ấm áp nhất, tốt đẹp nhất dành cho chính cha mẹ của mình nhé!

Call Now Button
sửa nhà phú thịnh